Tôi đã gặp và tìm thấy điều tuyệt vời của mình trong cái lất phất mưa phùn của những ngày đầu năm mới. Điều tuyệt vời ấy đã xoá tan đi cái lạnh giá của hơi thở mùa xuân .Với cảm nhận của mỗi người điều tuyệt vời có thể khác nhau. Với bạn điều tuyệt vời có thể là một chuyến du xuân, là mộit cái gì đó bạn rất thích, là một món ăn ngonhay là bất cứ một thứ gì khiến cho bạn cảm giác tuyệt vời. Còn với tôi, điều tuyệt vời đó là nụ cười, là sự xuất hiện của một người, một người mà tôi đã đi tìm từ rất lâu…
Tớ đã gọi điều tuyệt vời đó là “ấy”, ấy chính là người mà dì tớ muốn giời thiệu cho tớ. Lúc đầu nghe thì buồn cười nhưng dì bảo, ấy là người tuyệt vời nên tớ cũng tò mò. Có số điện thoại của ấy, rồi tớ nhắn tin, gọi điện nói chuyện… mọi thứ cứ diễn ra như trong phim Hàn Quốc vậy.
Cái hẹn đầu tiên cũng thật buồn cười và lạ lùng. Tớ đã hẹn gặp ấy ra biển vào mùa xuân nhưng là trong cái lạnh của mùa đông. Khi ấy đồng ý đi chơi cùng tớ, tớ cũng tự đặt ra câu hỏi, “Tại sao ấy lại đồng ý lời mời của tớ như thế nhỉ? Có ai lại ra biển vào mùa đông bao giờ? Phải chăng là ấy cũng tò mò về tớ?”.
Bất ngờ, đó là cảm giác đầu tiên khi tớ nhìn thấy ấy. Nụ cười, ánh mắt đều ánh lên vẻ gì đó rạng rỡ và dễ gần. Tớ đã xiêu lòng vì đứng trước tớ là điều tuyệt vời thật sự. Chuyến ra biển thất bại vì còn 12km nữa đến biển nhưng ngày Tết không có xe ra đấy nên chúng mình đã không đi được. Tớ biết ấy buồn và thất vọng lắm, tớ cũng rất áy náy vì làm ấy phải đứng đợi xe và chịu lạnh ngoài trời.
Điều tuyệt vời
Tớ nhớ ấy từ lúc nào không biết nữa… nhớ nụ cười, nhớ giọng nói, nhớ ánh mắt, nhớ tất cả những gì liên quan đến ấy. Ấy bảo tớ rằng, “Cơ hội là do mình tạo ra” nhưng tớ thật sự không biết phải làm gì để mời ấy đi chơi sau cái lần đi biển bất thành đó. Ấy có biết rằng, dù chỉ được nói chuyện với ấy trên điện thoai thôi, tớ cũng cảm thấy rất hạnh phúc không?
Valentine năm nay, tớ đã nghĩ ngợi rất nhiều. Và rồi, tớ cũng đã lấy hết cam đảm đi xuống nơi ấy làm, đứng đợi cả buổi sáng để tặng ấy một hộp socola . Tớ đã mua hoa hồng cho ấy nhưng lại sợ ấy không nhận nên không dám mang vào tặng. Có lẽ tớ đã sai lầm vì quyết định đó?
Khi tớ đã hỏi ấy, “Hôm qua cậu nhận được nhiều quà và hoa không?” thì ấy bảo, “có”. Như vậy là tớ có đối thủ rồi, mà chắc là đối thủ nặng ký nữa chứ? Kệ, tớ chỉ biết tớ thích ấy và tớ sẽ dành tất cả tình cảm, sự chân thành từ trái tim mình cho ấy.
Tớ ước một lúc nào đó, tớ sẽ được đứng bên cạnh ấy trên bãi biển và tớ sẽ hét to lên rằng, “Hoàng Mai Hạnh, anh yêu em!”.
Gửi tới Hoàng Mai Hạnh, Chi cục thống kê huyện Thái Thuỵ ,Thái Bình
0 nhận xét:
Đăng nhận xét