khach san tinh nhan Khi thời gian qua, em đã quen với sự tồn tại của mình bên cạnh. Sáng thức giấc, “Mình ơi! Đêm qua mình có mơ gặp tớ không?”. Trưa đến “Nhớ mình nên tớ gọi điện thoại thôi. Hôm nay mình có nhớ tớ không?”. Tối về “Yêu mình, hôn mình, mình ngủ ngon nhé”. Giấc mơ đã đi qua, những ngày tháng có mình bên cạnh cũng đã kết thúc. Em đã cố gắng níu kéo, nhưng mọi sự cố gắng đó lại càng làm mình rời xa em hơn. Em lại càng đau khổ khi mình nói “Em là nguyên nhân của mọi nguyên nhân”. Mình ơi! Dù em có khóc, em có cố gắng níu kéo, nhưng mình cũng không trở về… Tại sao hả mình?
Bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu nỗi nhớ, giờ mình nói “em hãy quên anh đi”. Em quên mình làm sao? Khi từng cái ôm, từng nụ hôn… cảm giác vẫn còn đọng lại trên cơ thể em. Trong căn phòng này, hằng đêm em vẫn trò chuyện với mình. Giờ em phải quên mình vì đó là cách tốt nhất, vì đó là nguyên nhân gây ra áp lực cho mình.
Tại sao hả mình? Chúng ta quá khác xa nhau, có khi là trái ngược nhau. Nhưng chúng ta đã yêu nhau, đã hứa 2 năm “yêu trộm” cơ mà. Mình ơi! Đã hứa sao không thực hiện. Tại sao chứ?
Con người đã không cho em chia tay, không bao giờ được chia tay, giờ đây con người đó không cần em. Mình ơi! Em chỉ có thể gọi mình trong những trang viết, em chỉ có thể gặp mình trong những giấc mơ sao?
Yêu thương đã mang em đến hạnh phúc, nhưng đến giờ yêu thương lại mang về đau khổ cho bản thân em, để trái tim em đau nhói trước những lời nói, để đôi mắt em không thể tin nổi trước những hành động. Càng nghe thì con người trong em lại càng đấu tranh, giữa tin và không tin, giữa những lời từng nghe và những lời đang nghe. Tất cả, cứ giằng xé trong em, đôi khi thấy nghẹt thở, đôi lúc có cảm giác không thể chịu đựng nổi, đôi khi muốn bỏ cuộc, đôi lúc thất vọng rất nhiều. khach san tinh nhan
“Vậy thì, anh sẽ là người bỏ em”
Em đã từng cố gắng, như để khẳng định, như muốn chứng minh, tất cả chân lý của mọi người đều là sai lầm. Muốn phủ định kinh nghiệm của người đi trước là nhầm lẫn, nhưng cuối cùng em chỉ đem lại đau thương cho chính bản thân em mà thôi. Có lẽ mãi mãi không bao giờ dám đi ngược lại với “bài học của người đi trước”: Lửa gần rơm, lâu ngày ắt phải bén!
Ngày đầu tiên đi làm em đã chờ đợi một tin nhắn chúc mừng, đã mong chờ một lời hỏi han, quan tâm… nhưng điều mà em nhận được cũng chỉ là sự im lặng. Im lặng buốt tận lòng em!
Em cảm nhận trong đêm tiếng thở dài của mình sau mỗi tin nhắn trách móc của em, em cảm nhận được nước mắt mình lăn dài vì câu hờn dỗi “em ghét mình”. Trong sự im lặng đó, là nỗi nhớ, là tình yêu. Em biết, mình yêu em rất nhiều, và em biết trái tim mình không thể lên tiếng, vì lời hứa “Vậy thì, anh… sẽ…. là… người… bỏ…. em”.
Trái tim ơi!
Nín lặng câm đi!
Đừng nấc thành tiếng, kẻo người lại biết
Đừng nói thành lời, kẻo người lại hay
Cứ im im, sống lẳng lặng và khe khẽ khóc
Chôn giữ đáy lòng ngày tháng xa xưa
Đừng nhớ, đừng thương, đừng giận hờn… khach san tinh nhan
0 nhận xét:
Đăng nhận xét